Với tôi, cốm gạo không chỉ là một món ăn tuổi thơ, mà còn là mùi vị của ký ức, của quê nhà và những ngày tháng bình dị bên gia đình. Ở nơi đất khách, giữa nhịp sống hiện đại, đôi khi chỉ một thoáng ký ức ấy cũng đủ khiến lòng tôi xao động. Hương cốm ngào đường năm nào đã âm thầm theo tôi trên hành trình trưởng thành, và trở thành lời nhắc về những giá trị nguồn cội không bao giờ được phép quên. Câu chuyện của tôi với món cốm ấy không chỉ là hoài niệm, mà còn là bài học trong cách làm người và làm nghề.
“Đùng” – thứ âm thanh khiến mấy đứa trẻ háo hức
Âm thanh “đùng” vang lên giữa trưa hè oi ả, từ chiếc máy nổ cốm cũ kỹ đặt ở đầu làng, luôn là một thứ âm thanh kỳ diệu đối với lũ trẻ con. Tiếng nổ giòn tan ấy báo hiệu một mẻ cốm mới sắp ra lò, kéo theo sau là mùi thơm lừng của gạo rang, của đường mía, của gừng tươi. Đám trẻ con chúng tôi, đứa nào đứa nấy mắt sáng rực, bỏ hết cả những trò chơi dang dở, háo hức chạy ùa đến để được chứng kiến tận mắt quá trình tạo ra món quà quê dân dã mà ngọt ngào ấy. Cái âm thanh ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nghe thấy ở đâu đó, vẫn khiến tôi bồi hồi nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ tươi đẹp.
Hình ảnh người thợ nổ cốm với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, thoăn thoắt đổ gạo vào chiếc “quả nổ” bằng gang, rồi cần mẫn quay đều trên bếp củi bập bùng, đã trở thành một phần ký ức không thể thiếu của tuổi thơ tôi. Chiếc bếp củi được xây bằng gạch đỏ, ám khói đen sì, luôn rực lửa bởi những thanh củi khô được lấy từ những khu vườn quanh làng. Bên cạnh bếp là chiếc “quả nổ” đã cũ kỹ, với những vết sẹo thời gian hằn in trên thân. Và không thể thiếu chiếc túi mành rộng lớn, để đựng những mẻ cốm nóng hổi vừa ra lò. Tất cả những hình ảnh ấy, khi nhắc lại, vẫn khiến tôi cảm nhận được sự chân chất, mộc mạc của làng quê Việt Nam.

Cốm nóng hổi vừa nổ xong, được mẹ tôi khéo léo ngào với đường mía và gừng tươi, tạo nên một món ăn ngọt ngào, thơm nồng mà không ai có thể cưỡng lại được. Tôi nhớ như in cái cảm giác được ngồi bên mẹ, trong căn bếp nhỏ ấm cúng, cùng nhau thưởng thức món cốm ngào đường nóng hổi, giòn rụm. Vị ngọt của đường, vị cay của gừng hòa quyện với vị thơm của gạo rang, tạo nên một hương vị đặc trưng, khó quên. Những buổi tối như thế, không chỉ là những khoảnh khắc ngon miệng, mà còn là những giây phút gia đình sum vầy, tràn ngập yêu thương và tiếng cười.
Ở Hàn Quốc, tôi nhận ra… có những món ăn không thể tìm lại
Những ngày đầu du học, giữa mùa đông lạnh
Những ngày đầu đặt chân đến Hàn Quốc, giữa mùa đông giá lạnh, mọi thứ đối với tôi đều xa lạ. Từ ngôn ngữ, văn hóa, đến phong tục tập quán, tất cả đều khác biệt so với quê hương. Tôi cố gắng hòa nhập với cuộc sống mới, làm quen với những món ăn mới, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy một sự thiếu hụt khó tả. Cái cảm giác cô đơn, lạc lõng nơi xứ người càng trở nên rõ ràng hơn khi tôi phải đối diện với cái lạnh giá của mùa đông Hàn Quốc.
Ăn món gì cũng thấy thiếu – thiếu thứ “thân quen”
Dù ở Hàn Quốc có rất nhiều món ăn ngon và hấp dẫn, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó “thân quen”, một hương vị đặc trưng mà tôi không thể tìm thấy ở bất kỳ đâu. Tôi nhớ những bữa cơm gia đình ấm cúng, nhớ những món ăn mẹ nấu, và đặc biệt là nhớ món cốm ngào đường nóng hổi mà tôi thường được ăn mỗi khi đông về. Cái cảm giác thiếu thốn ấy không chỉ đến từ việc cơm áo gạo tiền, mà còn là sự thiếu vắng tình cảm gia đình, sự thiếu vắng những điều gần gũi, thân thương đã gắn bó với mình suốt thời thơ ấu.
Một lần tình cờ lướt mạng, tôi bắt gặp một đoạn clip ngắn về quá trình nổ cốm ở một vùng quê Việt Nam. Khi nghe thấy tiếng “đùng” quen thuộc, khi nhìn thấy hình ảnh chiếc bếp củi bập bùng, khi ngửi thấy mùi thơm lừng của gạo rang, tôi đã không kìm được xúc động. Những ký ức tuổi thơ ùa về, rõ ràng đến từng chi tiết. Tôi nghẹn ngào nhận ra rằng, dù đã xa quê hương bao nhiêu năm, dù đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, thì những ký ức về món ăn tuổi thơ vẫn luôn còn đó, trong trái tim tôi.

Từ ký ức cốm gạo đến bài học giữ “gốc” khi trưởng thành
Ký ức về món cốm gạo không chỉ là một phần tuổi thơ tươi đẹp, mà còn là một bài học sâu sắc về sự trân trọng những giá trị truyền thống, về tầm quan trọng của việc giữ gìn bản sắc văn hóa. Trong hành trình xây dựng và phát triển doanh nghiệp của mình, tôi luôn tâm niệm rằng, dù có thay đổi, dù có hội nhập, thì cũng không được phép đánh mất “gốc”. “Gốc” ở đây chính là những giá trị cốt lõi, là những bản sắc văn hóa mà chúng ta đã được bồi đắp từ khi còn nhỏ.
Càng đi xa, càng thấy cần giữ lại những gì thân thuộc
Tôi rời Việt Nam sang Hàn Quốc với tâm thế của một người trẻ mang theo khát vọng học hỏi và vươn xa. Mỗi ngày ở giảng đường KAIST hay trong môi trường làm việc tại Naver Cloud, tôi được tiếp cận với công nghệ hiện đại, mô hình vận hành chuẩn quốc tế và cả những cách tư duy rất mới mẻ. Nhưng càng đi xa, tôi lại càng thấy những ký ức tưởng chừng nhỏ bé như bếp củi, nồi cốm và mùi gừng ngào đường lại có sức ảnh hưởng lớn đến cách tôi nhìn nhận cuộc sống và công việc.

Điều hành một doanh nghiệp cũng như nấu một nồi cốm ngon
Tôi nhớ mẹ từng bảo rằng, muốn làm món gì ngon thì phải hiểu rõ từng nguyên liệu và không được cẩu thả ở bất kỳ công đoạn nào. Nghe thì có vẻ giản đơn, nhưng thực ra lại rất giống với cách tôi đang điều hành Won88 hiện nay. Mỗi chi tiết trong hệ thống, từ trải nghiệm người dùng đến bảo mật dữ liệu, đều phải được chăm chút cẩn thận như cách mẹ tôi lựa từng hạt gạo nếp để làm cốm. Dù quy mô có thể lớn hơn, công nghệ có thể hiện đại hơn, nhưng mình phải luôn đặt cái tâm vào.
Tôi vẫn tin rằng, một doanh nghiệp nếu muốn đi lâu dài thì không thể chỉ chạy theo những xu hướng bên ngoài. Phải có một nền tảng giá trị rõ ràng. Phải biết mình đang phục vụ ai, vì điều gì, và điều gì là không thể thay đổi. Giống như món cốm gạo của tuổi thơ tôi, dù nguyên liệu có thể đơn giản nhưng hương vị thật sự lại nằm ở cách người ta làm ra nó. Với Won88, điều tôi theo đuổi không chỉ là tăng trưởng, mà còn là sự tin tưởng và cảm giác thân thuộc mà người dùng cảm nhận được mỗi khi truy cập vào nền tảng.
Ký ức về cốm dạy tôi cách trân trọng những gì gần gũi và chân thật. Nó nhắc tôi rằng, dù ở đâu, dù làm gì, cũng đừng quên mình đến từ đâu. Vì chỉ khi giữ được gốc rễ, ta mới có thể vững vàng mà phát triển. Cảm ơn bạn đã lắng nghe dòng tự sự của Wonkwangsa, hy vọng những chia sẻ này phần nào đó chạm tới bạn!